nói chuyện thời buổi này là khó

theo đúng tinh thần thời đại, mỗi sáng dậy là phải điểm tin các tờ báo mạng.

thông tin giật gân, nhanh, dù thiếu năng lực điểm tin và phân tích sâu sát nhưng bizcafe cũng được chọn là 1, sau đó là vneconomy, nhipcaudautu, thesaigontimes, chuyển qua tin chính trị một chút là vnexpress, dantri, tuoitre, thanhnien, procontra, viet-studies, bbc thì rất khó tiếp cận, facebook.

thật ra, để dễ biết dư luận hiện nay đang có gì, cứ vào facebook, dạo vài vòng là biết trong đêm, điều gì đã diễn ra mà không có ta.

gần đây, vụ một anh nhà báo bị cho nghỉ việc trở thành nhà báo tự lo được điểm nhiều. đối với mình mà nói, vụ này không xứng tầm để được tuyên truyền là tôi tôn trọng, tôi hâm mộ, ngưỡng mộ, đủ thứ cảm xúc được thổi phồng, mà chẳng qua là vì tôi cũng muốn nói như anh, nhưng tôi thấy cái tin ấy nó sẽ bình thường hoặc là nó sẽ không ấn tượng bằng cách tôi share cái tin ấy kèm theo caption của tôi về việc anh chính thức trở thành chúng tôi.

mình thích phát biểu của cô khương hà, rằng là ở cái nơi người nói sai thì bình thường, còn người nói đúng được xưng tụng anh hùng là bước lùi. cổ nói vậy chắc tại hoạt động trong lĩnh vực nghệ thuật, chồng làm sản xuất phim ảnh hay gì nên có phần nhẹ, chứ như vậy, nên bỏ đi ra khỏi chỗ khác ở là vừa. vì nó gần về thời ăn lông ở lỗ hết cả rồi.

cũng không dám nói lỗ mãng nhiều thứ, sợ bị gán tiếng chó càn cắn dại như bác phước. kể ra, cái vụ đằng sau những phát biểu, hoặc sau những cái khác mới đáng phải quan tâm, chứ vụ đứng lên viết vài lời chỉ trích giờ nó ko ăn điểm. trước bác kiên cũng nhiều người như thế, và sau bác ấy, với việc được cổ vũ có phần ảo như thế này thì sẽ còn có nhiều người sẵn sàng đứng lên phát biểu nữa.

làm mình nhớ đến buổi họp của mạnh thường quân cho một chuyến đi chơi. hôm đó, giải kim cương là 100 triệu, vàng là 60 triệu, bạc là 40 triệu. lúc bước vào đầu buổi họp, chỉ có 2 bạc, và ban tổ chức chỉ hi vọng 1 vàng. đến giữa buổi, tài trợ bạc bảo, tôi thấy các anh chị vui, mà tôi cũng ham vui, tôi sẽ tài trợ vàng. thế là anh kim cương bảo, nãy giờ, tôi không can tâm với giải khuyến khích [10tr], ngứa ngáy khó chịu quá, để tôi tài trợ kim cương.

chà, cả bọn vỗ tay quá trời. mình ngồi giữa phòng, có cảm giác như ban tổ chức thắt được cái tính xốc nổi của anh ceo công ti thiết bị đó. cũng học được bài học, đừng để bị xúc xiểm, bị là đỡ không nổi luôn. 100 triệu đó không có lấy một tờ hoá đơn để hợp thức hoá chi phí doanh nghiệp. đó, ban tổ chức nó cho  mình chơi đẹp cỡ đó. anh này, sau vụ đó, không hề xuất hiện trong bất kì hoạt động nào của tổ chức.

không biết có bị cười thầm sau lưng hay không nữa.

vụ bác kiên cũng không khác gì mấy. nếu bên lề trái, hiện giờ là thời họ sử dụng chiêu thức hát tuồng hơi nhiều, không thay đổi phương thức ủng hộ, thì mình thấy họ bỗng trở nên rẻ tiền với những gì họ hô hào.

để đến được dân chủ và dân trí, hết sức cẩn thận trong từng hành động. vừa khôn ngoan, lại vừa đừng hạ thấp mình.

ở đầu bài cũng không nói hết các trang mình hay xem, vì cẩn thận vẫn hơn. có vài trang của các nhà có tài phân tích là mình thích hơn cả. hoặc vài trang báo viết nghiêm túc. để tâm vào bài viết, không theo dư luận, đánh bóng thông tin.

họ cũng bắt đầu thận trọng. thời buổi bây giờ, ở đâu cũng có gió, chực chờ bẻ măng, không khéo, há miệng một phát, í mình phát tán nghìn í, hậu quả khó lường, thanh danh ảnh hưởng.

tối qua, họp lớp tiểu học. phát hiện ra, đúng là ngay từ thời học hành bé xíu ấy, nó đã định hình giai cấp phát triển. thành phần giỏi giang, uy tín phát triển đúng theo như thế ngần ấy năm, và thành phần bết bát phát triển theo đúng cấp bậc của họ trong xã hội. không biết con mình đã chơi ở đâu trong lớp như thế?

có dự án làm sách tham khảo, đang tìm nguồn lực, thì gặp 1 bạn dịch thuật. mình hỏi bạn dịch phạm vi nào, bạn ấy bảo làm tất, từ hợp đồng kinh tế đến hồ sơ năng lực, cả sách. tự dưng mình không muốn hỏi đến nữa. sử dụng hàng đa năng thì kết quả là cái gì cũng được mà không được cái gì. thế là lui luôn. trò chuyện với một nàng chủ cơ sở ngồi cạnh để lôi kéo đi họp hành cho vui.

trưa qua, được 1 nàng mời đến nhà hàng hải sản ngon trên đường nguyễn đình chiểu. của biếu là của lo, của cho là của nợ, không thể quên câu này nếu bạn vẫn đang kinh doanh. cũng không thể quên câu, không bao giờ ăn trưa một mình, vì nó là thời điểm tạo dựng mối quan hệ khá tốt.

nàng luyên thuyên nhắc vài tên tuổi khá nổi tiếng, vì được họ gọi và trò chuyện điện thoại, nhưng vẻ mặt lộ mệt mỏi và buồn bã. nàng bàn về dự án chơi gameshow tương tự như 1 chương trình nàng tham gia cách đó 2 tháng. nàng bảo năm nay ko làm ăn đc thì chơi. mình thì, ko làm ăn được thì đi học.

tóm lại là, bữa ăn trưa đó, mình phải cam kết kiếm được tài trợ cho nàng, không dưới 5k. cái giá không rẻ phải không? đúng theo tinh thần biz man và never eat alone.

trước khi đi đến chỗ hẹn, mình bắt gặp một cái nhìn ngưỡng mộ. dưới cái vỏ ăn ngon mặt đẹp ấy là thần kinh thép và lịch làm việc kín mít, và các kế hoạch đến hạn.

thế nên, khi bước vào con đường này, đừng mong có một cuộc sống an nhà và hưởng thụ, cũng như đầy hoa và bướm. cơ mà, chính nó cuốn hút mình.

Bình luận về bài viết này