ta gói đời ta bỏ giữa trời

hai người nghe điện từ ông, ông bảo có hai đứa con trai đến thăm. sau đó ông quay về phía hai người, ngoắc ngoắc ngón tay “anh tên gì?”. chuyện này làm chuyện cười như không cười của hai đứa con đó mấy ngày sau. mình nghĩ mỗi ngày cảm thấy đời mình vừa mở mắt ra sống từ đầu không phải vui sao, mất trí nhớ thì thế nào.