ta gói đời ta bỏ giữa trời

hai người nghe điện từ ông, ông bảo có hai đứa con trai đến thăm. sau đó ông quay về phía hai người, ngoắc ngoắc ngón tay “anh tên gì?”. chuyện này làm chuyện cười như không cười của hai đứa con đó mấy ngày sau. mình nghĩ mỗi ngày cảm thấy đời mình vừa mở mắt ra sống từ đầu không phải vui sao, mất trí nhớ thì thế nào.

Một suy nghĩ 10 thoughts on “ta gói đời ta bỏ giữa trời

  1. “nếu viết cái gì đó thì mọi người sẽ viết gì?” Ngày nào cô cũng tự hỏi mình câu đó. Hôm nay viết gì? Viết cái gì để mọi người dừng browsing và đọc trọn vẹn cái mình viết? Viết cái gì thì mình là một người viết nghiêm túc muốn được công nhận là nhà văn nghiêm túc? Viết cái gì thì bài mình viết đọng lại trong lòng người đọc lâu hơn? Còn cả mấy chục câu hỏi nữa.

    Lối nhỏ viết gì thì cô cũng đọc, cũng thấy hấp dẫn. Nói thật đó. Có những người hình như trời cho sức viết, có lẽ nhờ đọc nhiều, nhạy cảm, thông minh, hay gì gì đó người ta gọi là có tài.

  2. norah viết:

    K biết làm sao bị auto unfollow nên k đọc được bài này 😦

    Tui đang viết 1 truyện ngắn, nhưng gặp khó khăn siêu lớn làm đốn bút cả năm luôn. Đó là mình viết chuyện của mình thì ok, nhưng viết chuyện của nhân vật khác thì tắc tị. Không hoá thân vào họ để viết được. Làm sao làm để làm được như cô, để nhân vật tự sống dậy, mà còn dẫn dắt mình nữa…

Bình luận về bài viết này