vegas chuyện: all you can eat

khoảng hai năm đổ lại đây, mình viết nhanh. nhanh không phải là viết trong vòng khoảng thời gian nào đó, thời gian tuyến tính. mà nhanh là người đọc đọc hiểu liền, gọi là nhanh. còn chậm là viết xong đọc mòn mỏi có khi mấy chục năm vẫn loay hoay chưa hiểu hết. mấy cuốn tiểu thuyết lẫy lừng thế giới thường là viết chậm, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. hôm nay, mình sẽ thử lại phong cách viết mình đã viết cách đây 10 năm.

đời đến là dài.

Tiếp tục đọc

vegas chuyện: j can cook

một bữa, hai vợ chồng tung tăng xuống phòng tập gym để xem ở đó có các máy gì thì lụm được cái bóp của ai đó để quên. nếu là mình, mình đưa cho bảo vệ tòa nhà, hoa (homeowner association) nhưng người mở bóp rồi lục lọi tùm lum ra là ông chồng mình. cái ổng nhìn thấy dãy số, ổng nghĩ đó là số điện thoại của ai đó, ổng gọi.

đó là lí do bọn mình gặp j.  Tiếp tục đọc

vegas chuyện: mass shooting

hôm qua, cả văn phòng tại nhà của mình đầy tin nhắn và điện thoại bạn bè gọi đến cho 4 người đang ngồi làm việc hỏi han nhau về vụ xả súng ở khách sạn mandalay. vợ chồng mình chẳng hay biết gì, mặc dù cách nhà chưa đến 5 phút lái xe. mình không dám nói gần như vậy trên face, sợ gia đình mình lo lắng. Tiếp tục đọc

vegas chuyện: ăn mày

gõ chữ ăn mày suy nghĩ hết mấy giây. vì giữa chữ ăn xin của người nam và chữ ăn mày của người bắc, thì mình sẽ chọn chữ nào? chữ ăn xin thì dễ hiểu, vì chữ xin nằm trong đó rồi. còn chữ mày? tra trên mạng ra được nghĩa thú vị, ăn mày là đi xin để sống. trong khi chữ ăn xin là xin thức ăn của người khác. để sống và để ăn.

Tiếp tục đọc