lỡ lời

bữa, lỡ lời nói để chép danh sách các bài báo cáo, báo, nghiên cứu, tiểu luận về việt nam. nhưng mà làm không được, thôi mình tự quay mặt vô tường xấu hổ vậy.

IMG_4020

trang viết đây, 1 trang có trên dưới khoảng 20 bài đến 30 bài, tựa in nghiêng, nhỏ, có khoảng 18-20 trang như vậy. mình ngán đến nỗi không đụng đến nó từ bữa hứa cuội đến giờ.

vừa nhận được lời đề nghị một bạn muốn mở voip ở mĩ. mình nhìn thì biết là muốn mở công ti ở mĩ để tạo điều kiện sau này sang mĩ dễ. voip là hình thức nạp thẻ gọi điện thoại bằng đường truyền internet. rất là hiệu quả khoảng 5 năm về trước.

sau này, skype, whatsapp, viber, face đều qua mặt do gọi miễn phí. vậy mà bạn này lại muốn mở kinh doanh một công nghệ cũ, và chắc chắn là không có khách hàng. mình còn nhớ, khoảng 2 năm về trước, trong một lần họp nhóm kinh doanh, bạn ấy có nói ý tưởng là call centre.

ý tưởng này như sau, các doanh nghiệp nhỏ, làm ở mảng dịch vụ, muốn có nhân viên trực tổng đài, thay vì mướn một nhân viên làm việc 8h/ ngày, tháng 3  triệu, thì thuê dịch vụ, trả tiền hàng tháng khoảng 3 triệu, đến 6 triệu, nhân viên trực điện thoại 24/24.

về phía doanh nghiệp cung cấp, thuê một nhân viên trực điện thoại trả lời trong 8h, 3 nhân viên làm việc 24h, nhưng số lượng doanh nghiệp thì nhiều vô kể, từ đó, thu một đằng nhưng chi một nẻo, nên xem như là dịch vụ tiện ích.

mình nói ý kiến hay. mình sẽ hùn phần nhân viên, bằng con đường tuyển dụng, đào tạo kĩ năng trả lời điện thoại, kĩ năng đơn giản của doanh nghiệp khách hàng. nếu 1 centre cần ít nhất 10 nhân viên tổng đài phục vụ cho 50 doanh nghiệp, thì một năm mình sẽ phỏng vấn khoảng 200 bạn để cho ra 30-40 nhân viên, trong đó, khấu hao phần các bạn nhảy việc (do kĩ năng đơn giản).

phần loại chất lượng, và phần nâng cao tay nghề. tức là trong 10 bạn sẽ tuyển chọn ra 1 bạn để làm đào tạo, trưởng nhóm, leader cho các bạn còn lại. tức là xây dựng công cụ tái đào tạo trong nhóm.

một bạn mình lấy phí phỏng vấn, lọc hồ sơ, training tâm lí, test kĩ năng là khoảng 20-50 ngàn. thì một năm mình mất khoảng trên dưới chục triệu cho mảng này. vì phải trả tiền data hồ sơ, gọi điện phỏng vấn, cử người làm việc thay mình.

mình gửi phần business plan này cho bạn ấy, phần bạn ấy là tính toán xem mất bao nhiêu lâu và bao nhiêu tiền xây dựng phần mềm tổng đài. cái bạn í im luôn.

2 tuần sau mình hỏi thì bảo là em vẫn còn nghiên cứu. mình nghĩ ý tưởng bạn ấy, nội dung cũng bạn ấy, phần mình thì mình làm rồi, vậy mà đọc còn không biết nằm ở đâu thì làm cùng nhau cái gì?

mình đánh giá không có năng lực.

hôm nay lại tiếp tục làm phiền mình. mình bảo, ừ, chị gửi em cái link để em tự đăng kí công ti ở bang chị. vì khổ cái là bên này, web của chính phủ nó không có viết nguyên tên, nó viết tắt, đã vậy nó còn viết nhiều kiểu nữa, thành ra, search trên mạng một hồi ra toàn trang bịp của mấy công ti báo cáo thuế.

cái bản nói em nhờ chị giúp em nữa, mình nói ừ, giúp sao. chị tìm hiểu giùm em thông tin thị trường call centre bên đó giùm em. ( cái này giống như đói bụng rồi nhờ mình nấu cơm rồi dọn ra mâm vậy đó). mình nói ừ, nhưng mà bên này lương bổng nó khác.

lúc đó mình tưởng bạn này nhờ mình tìm hiểu thị trường lao động của mấy bạn nhân viên làm việc ở call centre, rồi bản tuyển vô làm cho công ti bản mở ở mĩ. ai dè không phải, chị search giùm em nhu cầu công ti việt kiều muốn có nhân viên giao dịch điện thoại.

cái mình mới nói có phải là ý em như vầy không: công ti việt kiều có nhu cầu sử dụng call centre mà transfer về vn? dạ đúng rồi đó chị.

mình nghĩ bạn này bị khùng. nếu bạn có công ti ở mĩ, bạn có sử dụng nhân viên người việt, không nói giỏi tiếng anh trả lời điện thoại khách hàng ở mĩ của bạn không? nó mà hỏi đường đến công ti một phát, ngồi ngọng luôn. giở cái map ra không biết tiếng anh lấy cái gì nói tên đường?

tào lao mía lao không.

mình vẫn nhã nhặn hỏi, vậy bản test đường gọi từ số bàn việt nam qua số điện thoại cầm tay mĩ chưa? chất lượng ổn không? mình hỏi thiệt, vì dịch vụ trả tiền thì không thể nào gọi skype hay viber. lỡ khách nó xài điện thoại cùi bắp thì làm sương cho sáo luôn.

cái bản trả lời mỗi tháng công ti em gọi qua mĩ 20 ngàn phút đó chị. tới đây thì lòi cái mùi lừa đảo ra. biết 20 ngàn phút là nhiêu không? là 333 giờ, trung bình mỗi ngày bản gọi qua mĩ là 11 giờ. mở cửa là gọi luôn cho tới khi ngủ gục trên bàn sau giờ làm việc 3 tiếng nữa.

mà gọi nhiều như vậy thì không cần tìm đến đứa lơ mơ như mình để hỏi vụ chính mình thực làm nha. mình chán đến độ không nói nữa. ảo tung chảo như vậy mà đòi làm việc oversea hả?

bữa qua anh bạn 20 năm chưa biết mặt gọi mình nói có người muốn ảnh kết hôn. giá là 25 ngàn. mình nói giá thị trường là 60 ngàn rồi. cái ảnh nói ảnh không quan trọng tiền bạc, ảnh muốn giúp người ta ra khỏi việt nam. mình nói anh làm phúc vậy cũng được.

nhưng mà anh làm phúc thì anh làm chứ em thì không, khi nào anh nhận nửa tiền rồi, chịu để anh làm giấy kết hôn, chịu ở nhà anh, chịu đối xử tốt với anh thì lúc đó em mới tư vấn nha.

ảnh nói em thiệt là giống em gái anh. mình nói thì dzẫy, chứ cái thứ ném tiền vô mặt người khác thì em không thèm nói nửa lời. mà chịu phải kí cam kết kìa.

anh bạn mình là người tàn tật, 50 tuổi chưa biết mùi vị nụ hôn gì. người ta như vậy mà còn lợi dụng thân phận công dân của người ta thì phải thương người ta một chút.

vậy mới có tính người.

Bình luận về bài viết này