cái tựa này hay hay. một dịp, trong lúc đọc tác phẩm hai mươi năm miền nam của nguyễn văn lục lúc nói về chế độ ngô đình diệm, mình chợt nghĩ đến “lòng nhân từ của đàn bà” í nói về cái độ lượng hẹp, mà không nhìn được cái rộng, dài, sâu.
lúc đó, chợt liên tưởng đến câu “đêm gành hào nghe điệu hoài lang”. gành hào thì mình biết, gần quê nội mình, còn hoài lang ở đây chắc là dạ cổ hoài lang, cũng xuất phát từ miệt sông nước miền tây mà ra. nội câu đó bao phủ từ địa danh đến tích của cải lương, nó giống như món su luộc ăn với mắm kho quẹt mình sắp làm.
nhưng ở trời tây nhớ chuyện tam quốc thì thiệt là cũng hợp. khung cảnh không phải quê nhà, mà điển tích cũng không phải quê hương, như vậy tính ra cũng hợp khẩu vị. Tiếp tục đọc