bị chữ

hôm qua ngồi đọc blog của một bạn dịch giả. nhiều năm trước, trong một lần tình cờ tìm đọc và được giới thiệu dịch một truyện ngắn của milan kundera, mở ngoặc là do đụng chạm đến những người nổi tiếng đương thời nên mình sẽ giấu tên để mình viết được thoải mái và mang tính cá nhân triệt để.

mở ngoặc thứ hai là mình giấu tên những người liên quan trong bài viết nhằm không mang tính định hướng mà chỉ mang tính chia sẻ cái nhìn của mình hehe.

bởi vì, kinh nghiệm cá nhân của mình trong việc chia sẻ những vấn đề liên quan đến tốt xấu của một người khác/ cá nhân khác ta không nên chỉ đích danh vì tính nhất thời quan điểm ta và sự hạn chế trong nhận thức ta thì ta biết nó vô hạn. nói một cách khác theo như einstein tôi biết cái tôi không biết.

Tiếp tục đọc